Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Nỗi Oan Người Thứ Ba | ảnh cưới | nhà hàng tiệc cưới - Cộng Đồng - Cưới Hỏi Việt Nam

Nỗi Oan Người Thứ 3 Tôi quen anh từ khi tôi còn là 1 đứa trẻ con 13 tuổi. Anh là con bạn thân của bố tôi. Hai gia đình thường xuyên có những chuyến đi chơi, nghỉ mát với nhau nên tôi và anh nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Ban đầu tôi bị anh cuốn hút cũng chỉ vì vẻ bề ngoài đẹp trai của anh mà thôi chứ với 1 con bé chưa lớn thì... Nhưng dần dần, lớn thêm vài ba tuổi nữa, hiểu biết hơn nhiều vấn đề tôi nhận ra mình đã thực sự thích anh và dường như anh cũng vậy. Anh rất biết quan tâm, chăm sóc đến tôi khác hẳn những cậu bạn trai xung quanh tôi. Tôi luôn coi anh là mối tình đầu của mình. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi rất mơ hồ, chẳng ai có thể mở lời nói rõ tình cảm với nhau, tỏ tình với nhau hay là gì gì đấy đại loại thế. Khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi chính là cái rào cản khiến cả hai e ngại (anh hơn tôi 6 tuổi). 6 tuổi bây giờ là chuyện bình thường nhưng lúc đó... Như thể một đứa trẻ con yêu một người lớn vậy. Với mối quan hệ chẳng thể gọi tên đó, chúng tôi cứ ở bên nhau, đi chơi và tâm sự đủ điều vui có buồn có. Thậm chí tôi còn kể hết cho anh về những mối tình học trò với những cậu bạn trạc tuổi tôi cho anh. Anh chỉ cười. Lúc đó tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có một người như anh ở bên cạnh. Trong suy nghĩ của tôi chỉ cần tôi lớn thêm vài tuổi nữa thôi, 2 đứa sẽ chính thức là người yêu của nhau vì đã có lúc anh nói vu vơ với tôi rằng "Anh còn phải chờ mấy năm nữa nhỉ?". Nhưng rồi đến năm tôi 15 tuổi, anh đi Nhật du học. Tôi đã buồn và khóc rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là cảm giác mất mát. Anh đi, không một lời hứa hẹn hay nói tôi chờ đợi và trong đầu tôi cũng chẳng có ý định là sẽ chờ anh mà thay vào đó là mình phải quên anh, phải coi anh như một người bạn, một người anh trai. Thời gian trôi đi, anh và tôi vẫn giữ liên lạc qua email, chat chit. Anh vẫn vậy. Vẫn vô cùng quan tâm đến tôi, vẫn là nơi mà tôi có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, vẫn thường gửi quà về cho tôi bất cứ ngày lễ nào. Anh quả thực đã trở thành một người chiếm vị trí rất quan trong trong lòng tôi. Sau 7 năm quen nhau, giờ tôi coi anh là người bạn tâm giao duy nhất của mình. Điều gì đến cũng phải đến. Anh có người yêu và cưới. Chóng vánh đến không ngờ. Yêu nhau hơn nửa năm thì họ cưới. Người con gái anh lấy làm vợ cũng là một du học sinh, bằng tuổi và học cùng lớp với anh. Hai người kết hôn và có ý định định cư ở Nhật luôn. Chị ấy đã mang trong mình dòng máu của anh. Ngày họ về Việt Nam làm đám cưới, tôi cũng đến chúc mừng. Mặc dù khi biết tin tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó nhói lòng nhưng khi nhìn thấy 2 người xứng đôi vừa lứa bên nhau, tôi thật lòng chúc phúc cho họ. Hôm đó, tôi cảm nhận được rằng chị ấy không mấy thân thiện lắm với mình nhưng chắc tại đám cưới bận rộn vả lại cũng chưa quen biết lắm nên chị không để ý. Nào ngờ... 3 tháng sau đám cưới, anh xuất hiện trước mắt tôi, nồng nặc mùi rượu. Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt của anh. Qua những lời tâm sự của anh, tôi được biết rằng vợ anh đã sảy thai. Dù anh có cố gắng động viên, an ủi thế nào đi chăng nữa chị ấy vẫn không thể vượt qua cơn sốc đó. Anh cảm thấy bế tắc nên về nước ít bữa để nghỉ ngơi cho thanh thản. Không làm gì được cho anh tôi chỉ biết khuyên nhủ anh nên mạnh mẽ và quay về bên vợ vì với một người phụ nữ không gì đau khổ bằng mất đi đứa con của mình. Không có chồng bên cạnh ngộ nhỡ chị ấy xảy ra chuyện gì... Nhưng qua bạn anh tôi biết được một sự thật khiến tôi choáng váng. Từ khi còn yêu nhau, người vợ của anh luôn dò hỏi xét nét về mối quan hệ giữa tôi và anh. Có thể nói rằng chị ấy vô cùng ghét cái sự tồn tại của tôi. Từ hồi chị ấy mất đi cái thai, chị như mất luôn lý trí. Luôn cho rằng chồng mình không thương yêu mình như trước nữa, nghi ngờ đủ thứ chuyện rồi tức giận vô cớ với anh. Chị ấy còn lôi cả chuyện về tôi ra mà dằn vặt anh nữa. Thực sự nghe xong chuyện mà tôi cứ đờ đẫn cả ra. Vì tôi? Sự tồn tại của tôi đã "đóng góp" cho sự đau khổ của anh ư? Vợ của anh sau đó tìm đến tôi. Lần thứ 2 tôi gặp chị và chị đã khiến cho tôi không còn chút cảm giác xót thương nào với chị nữa. Chị chụp mũ cho tôi cái tội phá hoại gia đình chị, lôi kéo chồng chị về nước. Hóa ra mấy ngày nay chị ta đã rình rập chồng mình và nhìn thấy chúng tôi gặp nhau. Tôi đã cố gắng giải thích cho chị hiểu rằng giữa tôi và anh không có gì cả. Anh chỉ là một người bạn đang cần sự giúp đỡ của tôi mà thôi. Nhưng càng nói chị càng cố tình không hiểu và mất bình tĩnh nói nhiều câu bất lịch sự hơn với tôi. Những ngày sau chị còn liên tục gọi điện, nhắn tin hăm dọa tôi đủ điều. Đọc nhiều tin nhắn cảm tưởng như chị là người mất trí vậy. Chặn số này thì chị lại dùng số khác tiếp tục. Anh cũng đã nghe theo lời khuyên của tôi, cố gắng hòa giải với vợ để chị không làm phiền tôi nữa nhưng vô ích. Với chồng thì chị làm như là mình sẽ nghe theo anh nhưng với tôi, chị cứ vẫn gửi cho tôi những tin nhắn có nội dung chẳng có gì là tốt đẹp và cấm tôi không được có bất cứ mối liên hệ gì với anh nữa. Không chịu đựng nổi sự vô lý củaxem ngay cuoivợ mình anh tức giận và quyết định ly hôn. Đương nhiên lý do cho việc ly hôn của 2 người chị lại đổ lên đầu tôi. Mấy ngày hôm nay chị liên tục dọa dẫm tôi rằng sẽ đến tận nhà tôi để làm ầm lên cho bố mẹ tôi, cho mọi người xung quanh biết rằng: "1 con ranh con như tôi, tý tuổi đầu mà đã biết cướp chồng người khác". Tôi đã thực sự mệt mỏi lắm rồi. Mấy ngày hôm nay tôi không gặp anh nữa dù anh có đến tìm. Không phải vì sợ chị mà vì tôi đã không còn tý sức lực nào mà nói chuyện với anh nữa. Tôi tự hỏi mình hàng trăm lần rằng mình đã làm gì sai mà phải chịu đựng cảnh này. Thà rằng tôi với anh có ý định gì với nhau đi đã đành... Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Một bên là một người đã từng ở bên cạnh tôi bất cứ khi nào tôi cần, một người đã từng là người quan trọng với tôi biết nhường nào, là người bạn tâm giao duy nhất trên đời này của tôi. Vì sao tôi lại phải cắt đứt quan hệ với anh chứ? Tôi không thể và cũng không muốn như thế. Nhưng một bên là một người phụ nữ đang mất hết lý trí 1 cách đáng sợ, sẽ luôn đeo bám tôi, không để tôi yên nếu như tôi không làm theo lời chị. Tôi phải làm thế nào mới vẹn cả đôi đường đây? - - - - - - - - - Xem thêm: - - - - - - - - - www.Cuoihoivietnam.Com Độc giả giấu tên Nguồn:afamily - - - - - - - - - Cùng chia sẻ tâm sự của bạn để nhận được nhiều lời khuyên bổ ích bằng cách gửi tâm sự về: + email: tamsu.Cuoihoivietnam@gmail.Com + www.Cuoihoivietnam.Com luôn đồng hành cùng bạn trong các vấn đề tình yêu - hôn nhân gia đình - cuộc sống. - - - - - - - - -

Chương Ba - Công chúa và người bảo vệ hoàn toàn và hoàn toàn không cần thiết

Công viên

Trước đó ngày hôm nay, tôi đã bị buộc phải chạy một dặm thêm trong giai đoạn giáo dục thể chất của chúng tôi, tôi đã được gọi là giáo sư của tôi một con nhím bị mắc kẹt và mãi mãi sẽ vẫn là một ẩn sĩ cô đơn sau khi anh nói với tôi rằng tôi không "chạy ngay". Không cần phải nói, ông đã được khá khó chịu.

Những điều đã làm việc ra khá tốt trong lợi của tôi. Lớp học của chúng tôi đã được lấp đầy với các học sinh khá phù hợp, do đó hai dặm đã được hoàn thành trước thời hạn, cho phép sinh viên để cung cấp cho mình nghỉ ngơi hai mươi phút. Tôi đã hai mươi phút để chạy một dặm thêm.

Một trong những cô gái đã mang lại một tạp chí với cô ấy - tạp chí rất tôi đã chết để có được bàn tay của tôi trên. Tôi có thể đặt cược tất cả các bạn biết những gì tôi làm tiếp theo.

Đó là sau khi học và các đồng nghiệp của tôi đã tràn ngập trên tất cả các căn cứ, trò chuyện sôi nổi về bài tập về nhà (ngôi trường này được bị rối loạn nghiêm trọng). Tôi ngồi một mình trong ampitheater bên ngoài, nhìn xuống các ngăn xếp nhựa của giấy bóng.

Sáu năm qua tôi đã sống thành công như một cô gái tuổi teen bình thường. Chỉ có một người đã từng hiểu ra, nhưng chúng tôi đóng cô lên trước khi cô có thể tiết lộ sự thật. Không một người khác đã có thể giữ lên một hình ảnh của công chúa của Cimeria trong khi nhìn tôi và tìm ra rằng tôi thực sự là công chúa của Cimeria.

Vì vậy, hoặc tôi khá thông minh, hoặc học viện này thực sự chỉ là khờ dại. Tôi không sẵn sàng đặt cược vào thứ hai, mặc dù.

Logan đã xem xét một nhanh chóng nhìn lướt qua hai bản sắc của tôi và nói bốn từ đó tan vỡ tâm trí của tôi. "Cô ấy trông giống như bạn." Nguyền rủa bạn, Cross, để có đôi mắt siêu tăng cường. Lần sau, tôi thấy cậu bé đó, tôi chắc chắn sẽ khuyên anh về phía con đường của một thám tử.

Ngón tay gầy của tôi lướt qua những trang cho đến khi họ hạ cánh trên một trang dành riêng cho các công chúa xinh đẹp của Cimeria. Thất vọng tăng vọt trong tôi như tôi đã cố gắng để hiểu làm thế nào ông đã nhìn thấy sự giống nhau. Ý tôi là, đó là những gì bộ tóc giả của tôi là tất cả về!

Được rồi, tóc giả không luôn luôn làm việc. Trong phòng của tôi, nó đã làm việc cho Hannah Montana, được chứ? Nếu cô ấy có thể là một ngôi sao nhạc pop quốc tế và một cô gái tuổi teen bình thường, và là "Best of Both Worlds", thì tại sao tôi không thể?

Tôi đã làm việc rất chăm chỉ để nhìn khác nhau tự hoàng của tôi. Động cơ bóng lửa ngồi trên hộp sọ của tôi mỗi ngày là đủ sáng để ngăn chặn một chiếc xe hơi đụng vào tôi trong chết của đêm. Tôi làm việc rất nhiều make-up. Khi tôi nói rất nhiều, tôi có nghĩa là rất nhiều. Tôi đã hai inch cách xa dòng mà sẽ đưa tôi đến sẽ Goth.

Tôi có tập tin giả mạo, hộ chiếu, ID là tốt. Khi tôi đến Băng qua Học viện, tôi đã chắc chắn để lây lan từ về câu chuyện Công viên Sparrow. Cô ấy là một cô gái trẻ, với một tính cách thông minh và không có tiền. Các hiệu trưởng đã lấy lòng thương xót cô gái nghèo và đưa cho cô một suất học bổng vào academy.U

Của tất cả mọi người nhận thấy một chân dung giữa công chúa và tôi, nó chỉ có được Logan Cross, phải không? Nếu anh ta bắt đầu nói về nó? Tin đồn sẽ lan rộng như cháy rừng, chuyển vùng qua một khu rừng khô với không hối hận.

Càng có nhiều người biết rằng, tôi càng gặp nguy hiểm. Điều này rất không tốt. Tôi cần phải tìm một cách để đóng đường lên. Tôi có nên đến trường mặc bím tóc hoặc kính? Nhuộm màu xanh tóc của tôi? Đây là lỗi của tất cả Cross, tâm trí của tôi nổi giận.

Một ù đến từ ba lô của tôi. Uể oải, tôi đào nó ra và nhận được một tin nhắn từ người cha thân yêu của tôi.

Tôi đã chuyển đến thiên đường, Montana cách đây sáu năm. Cha tôi di chuyển với tôi, để cho tôi chứng thực hơn về câu chuyện của tôi. Ông và mẹ đã ly dị cách đây vài năm, bởi vì cha tôi đã theo ấn tượng rằng mẹ tôi đã không còn an toàn như vợ mình. Nhưng nếu nguy cơ giảm xuống, vị vua tương lai của Cimeria đề nghị một lần nữa. Bây giờ họ đã được gắn bó - một lần nữa.

Mùa hè này, tôi đã để cuối cùng trở về nhà. Hai năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng của tôi và tôi nóng lòng muốn đến lại vương quốc.

Có một nhược điểm: Tôi cần một vệ sĩ. Quá nhiều nỗ lực vào cuộc sống của tôi đã được thực hiện, nó là một trong vài lý do tại sao tôi chạy đến thiên đường. Trong sáu năm, tôi về cơ bản vẫn theo radar. Bằng cách quay lại vào mùa hè này, nó có nghĩa là tôi đã đặt bản thân mình trên bản đồ một lần nữa. Mẹ tôi nói rằng tôi sẽ phải ngồi ngoài chứng kiến ​​đám cưới nếu tôi không đồng ý để có được bản thân mình một vệ sĩ.

Vì vậy, cha mẹ tôi đã cho tôi một. Tôi sẽ gặp họ đêm nay, đó là lý do tại sao các tin nhắn là bằng chữ in hoa, yêu cầu tôi đến nhà và chuẩn bị sẵn sàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét