Hủy Hôn Vào Phút Cuối Có nhiều người hào hứng với giây phút trọng đại lên xe hoa của mình, nhiều người “thủng thẳng tới đâu thì tới”, “thỉnh thoảng” có người rụt rè, ngại ngần khi ngày ấy tới gần, tâm trạng lo lắng, hoang mang và sợ sợ. Có những đám cưới được chuẩn bị chu đáo, chi tiết tỉ mỉ suốt cả năm trời, có những đám cưới bất ngờ khiến cho người được mời ngỡ ngàng vì quyết định nhanh chóng. Những tấm thiệp gửi đi và cô dâu chờ ngày mặc áo cưới. Cũng có những cô dâu tương lai gửi thiệp rồi, nghĩ lại và mãi mãi là “cô dâu tương lai”. Những cuộc chạy trốn của cô dâu khiến cho chú rể và gia đình bối rối. Có rất nhiều lý do để hoãn ngày cưới của mình, nhưng có lẽ lý do “chính đáng” nhất vẫn là khi cô dâu chưa thực sự chuẩn bị cho vai trò làm vợ. Hủy hôn vì người yêu không chịu lớn Hoài Thu (nhân viên văn phòng ở quận 3) chia sẻ khi làm thủ tục trả váy cưới “chưa kịp mặc” cho một cửa hàng váy cưới ở đường 3-2: “Biết là có lỗi với người ta, nhưng thà “bỏ của chạy lấy người” còn hơn là sau này “bỏ cả người cả của”. Năm nay 30 tuổi, bạn bè đã “yên bề gia thất” hết, gia đình lúc nào cũng giục lấy chồng nên mình cũng quyết định lấy cho xong. Trải qua một vài mối tình hồi sinh viên, cả khi đi làm nhưng cứ trục trặc không thành. Nay có anh bạn làm mối cho một người, thấy xuôi xuôi nên “ừ” đại. Mấy hôm đi uống cà phê cũng có hỏi thăm nhau về gia đình, bạn bè, công việc. Cũng có đôi chút cảm tình nên cứ nghĩ là lấy về rồi sẽ yêu. Anh ấy ngỏ lời cầu hôn và mình đã nhận lời. Đang chuẩn bị cho ngày cưới thì anh ấy mới “nhỏ to tâm sự”: “Mẹ anh đang bị bệnh nan y nên muốn anh cưới vợ để mẹ yên tâm. Với lại, không có mẹ thì anh không biết sống với ai, vì từ nhỏ tới giờ anh chỉ sống với mẹ”. Mới nghe thì mình cũng thấy “không có vấn đề gì”, nhưng nghĩ lại mới thấy trách nhiệm của mình lớn quá. Hôm trước, đi làm về mệt nhưng mình vẫn cố gắng tạt qua nhà chồng tương lai. Ôi thôi, một cảnh tượng mà mình không tưởng tượng ra, “cái anh mà sẽ là chồng mình” đang nằm khểnh xem ti vi, mẹ anh ốm nằm co ro trên giường, quần áo mặc xong chất thành đống, bếp lạnh tanh và bát đũa chắc mấy ngày không rửa. Mình vừa vào nhà anh ấy nói một tràng: “Mẹ chưa ăn gì. Anh đói gần chết. Em mua gì về ăn không?”. Sau đó anh than thở một thôi một hồi về việc mấy ngày mẹ ốm không có cơm ngon canh ngọt để ăn, không có ai giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa mà không biết rằng mình cũng đang “mệt gần chết”. Tự nhiên mình khựng lại, chẳng lẽ mình lại đổi cuộc sống tự do, thoải mái, muốn làm gì thì làm để lấy một cuộc hôn nhân với người chồng tuổi nhiều mà không lớn?. Mình sợ mình làm không nổi vai trò một nàng dâu, một người vợ trong gia đình này. Sau hai ngày ẩn giật trong phòng và mấy cuộc điện thoại tư vấn người quen. Mình quyết định rút lui trước khi chưa muộn. Và… vì người yêu cổ hủ, phong kiến Hoài Thu không phải là trường hợp đặc biệt của những người chạy trốn vì sợ phải làm vợ. Thu Oanh ở Bình Chánh cũng đã chụp xong ảnh cưới, đã gửi thiệp mời, đã đưa thông tin về đám cưới trên facebook. Cứ tưởng chỉ chờ ngày mặc áo cưới, trao nhẫn là thành vợ thành chồng. Nhưng một lần đi chơi chỉ có hai người, chồng chưa cưới tuyên bố: “Lấy vợ là phải vợ trinh trắng. Anh thà ăn cơm nguội cả đời còn hơn là “dùng đồ thừa” của thằng khác”. Rồi như để chứng minh cho quan điểm của mình là đúng đắn, anh ấy chỉ vào bài báo về vụ “cô dâu bị trả vì mất trinh” và đắc chí: “phải thế chứ!”. Những câu nói của chồng chưa cưới khiến cho Thu Oanh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chỉ hình dung ra sự cổ hủ và phong kiến của anh ấy đã khiến cho Oanh hoang mang lo sợ. Cô vốn là người con gái hiền lành, nghiêm túc. Nhưng cô cũng đã trải qua một vài mối tình tưởng chừng đã đi đến hôn nhân. Cô sợ phải hứng chịu những sự phản ứng dữ dội từ người chồng sắp cưới của mình. Thà rút lui khi bí mật còn hơn. Vậy là cô lấy cớ mình bị bệnh khó chữa và trả lại tự do cho chồng chưa cưới. Cô thông báo với mọi người là cô sợ anh ấy sẽ khổ. Cô chỉ muốn sống một mình. Quyết định cưới, thành vợ thành chồng là một quyết định rất khó khăn. Yêu lâu quá thì “nhàm” và mới yêu thì sợ vội vàng chưa kịp tìm hiểu. Có nhiều người vì đã “trót yêu” thì đành phải cưới. Có nhiều người cưới chỉ vì để tránh cuộc sống độc thân. Có nhiều người bước vào cuộc sống hôn nhân vô tư như một lẽ tự nhiên. Nhưng cũng có nhiều người phải vượt qua mọi trở ngại, vất vả để đến được ngày “của nhau”. Hủy hôn là một điều rất khó quyết định với mỗi người. Nếu đã quyết định họ phải dũng cảm để vượt qua chính bản thân mình (cho dù quyết định đó có khiến họ cảm thấy nhẹ nhàng thì cũng không hẳn là không có đau khổ); vượt qua áp lực từ những người trong gia đình, rồi “lời ong tiếng ve”, dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh. Nhưng tình cảm luôn là phạm trù không thể nói trước được điều gì. Nếu linh cảm về những điều bất ổn đang chờ mình trong cuộc hôn nhân, cô dâu chủ động từ hôn để đảm bảo cho tương lai của mình cũng là điều dễ hiểu, cần được cảm thông và chấp nhận. Mọi người xung quanh, đặc biệt là gia đình, bạn bè thân cần ở cạnh động viên, an ủi để giúp cô dâu vượt giai đoạn phải đưa ra quyết định khó khăn. Đánh giá, nhận xét của người bên ngoài có khi chỉ là ý kiến tham khảo còn việc quyết định hạnh phúc của bản thân thì phụ thuộc vào trực giác, lý trí, tính cách, hoàn cảnh cụ thể của mỗi cô dâu. Không thể lấy kinh nghiệm của trường hợp này áp dụng cho trường hợp khác. - - - - - - - - - Xem thêm: - - - - - - - - - www.Cuoihoivietnam.Com Chuyên gia tâm lý Võ Thị Minh Huệ Ảnh minh họa: Internet - - - - - - - - -
"Hoa hậu Sparrow," giọng nói croaky Giáo sư Bells 'shrilled. Tôi bị gãy đầu lên từ bàn làm việc, không biết rằng cả lớp đang trên đường ra cửa. Một số vẫn còn đứng vững đến cuối năm các bước của giảng cười khúc khích.
"Hãy giữ cho đầu của bạn khỏi bàn làm việc!" , bà nói. "Bạn thậm chí không thể hiểu được số lượng lớn các vi khuẩn có thể được tràn ngập trên tất cả các gỗ."
Nhìn thấy? Tôi đã nói gì với bạn?
Tôi lẩm bẩm một lời xin lỗi vội vàng như tôi đẩy sách giáo khoa của tôi vào vòng tay của tôi và vội vã bước xuống cầu thang giảng đường của. Tào lao, tôi đã ngủ! Như tôi đẩy qua đám đông sinh viên đang kêu gọi cửa. Tôi luôn luôn biết giờ ăn trưa là luôn luôn hỗn loạn. Tất cả mọi người luôn luôn chiến đấu để có được chỗ ngồi gần nhất Cross và groupies của mình. Nhưng ngày hôm nay, nó thậm chí còn đông đúc hơn bình thường.
Tôi cau mày như một người nào đó bị chặn lối thoát duy nhất của tôi từ mùi hương ngột ngạt của nước hoa Victoria Secret và khử mùi của cậu bé có mùi giống như hệ thống thoát nước kết hợp với trái cây. Tôi cuốn tóc mái của tôi ra khỏi con đường và nhìn trộm trên đầu tất cả mọi người.
Tôi ngắn trong đôi mắt của mình. Nhưng với những người khác, tôi có thể có thể vượt qua cho một mô hình trung bình-heighted. Vì vậy, tôi không có vấn đề vượt lên trên đầu của tất cả mọi người để thử và xem những gì các chấn động được. Xấu di chuyển.
Chéo đang đứng đó, bạn bè tàn ác của mình chầu hai bên thân mình, và anh gần như bắt gặp mái tóc đỏ của tôi. Tôi cúi xuống và ẩn mình phía sau cậu bé cồng kềnh mà là cao hơn tôi khoảng năm mét. Các đường được làm cái quái gì ở đây?
Ông đã theo dõi tôi. Đó là kết luận hợp lý nhất mà tôi có thể tìm thấy. Sáng nay tôi đã có cha tôi để đổ lỗi. Nhưng bây giờ? Ông chỉ rình rập rõ ràng tôi cho đến khi tôi quyết định nói lời xin lỗi và hứa không bao giờ để đá anh ta một lần nữa. Mà leo.
Bạn có thể nghĩ rằng đó là một trường học lớn như vậy, ông chỉ đơn giản là có thể đi ngang qua, blah blah blah. Số đường Học viện đã vô tình chia thành hai phần: phần thường cao cấp cho thanh thiếu niên thông minh, và sau đó là quái Einstein và Thomas Edison đã có phần riêng của họ.
Trước khi ngày hôm nay, Logan đường sẽ đã để mình chết trước khi bước chân vào phần thấp cuộc sống. Nghiêm túc. Nếu mà ông từng thực hiện hành động như vậy, đôi cánh thiên thần của ông sẽ biến mất và ông sẽ bị buộc phải đi bộ giữa chúng ta chỉ là con người, bị trục xuất từ những người bạn thiên thần và bất cứ điều gì của mình.
Côtóc cô dâugái đang gào thét cho sự chú ý của mình trong khi chàng trai ngoan ngoãn đứng trước chúa của chính họ. Thờ phượng được hiển thị trong đôi mắt thủy tinh của họ, sự tận tâm và một tình yêu bệnh phát ra từ cơ thể họ. Tra tấn này là gì?
Tôi cố gắng để di chuyển ra khỏi đám đông mà không có mái tóc màu đỏ của tôi thu hút sự chú ý của con quỷ. Dần dần, tôi nhón chân đường đến cạnh nơi tôi cuối cùng đã có thể cảm nhận sự tự do của tôi. Lần đầu tiên tôi đánh giá cao Chuông Giáo sư và nỗi ám ảnh của mình với những nơi có mùi tốt. Tự do!
Và sau đó ký ức ảo giác đánh tôi. Loại. Như năm đầu tiên của tôi, tôi đã bị mất và cố gắng tìm một cách ra khỏi đám đông. Và như năm đầu tiên của tôi, không ai chú ý đến tôi. Bình thường mà có thể đã được tuyệt vời. Không có ý kiến, không trông bẩn. Nhưng tôi muốn họ đã liếc nhìn mái tóc đỏ của tôi và không đá vào đối phương. Tôi kêu lên đau đớn và ngã xuống đất, chửi rủa những lời tục tĩu như kết thúc của thế giới.
Lòng bàn tay của tôi đã bị phá vỡ mùa thu của tôi, gửi làn sóng sốc và đau lên cánh tay của tôi. Da của tôi đã được cạo và chảy máu nhẹ. Nó có lẽ đã được một số mùa thu.
Và sau đó tôi nhận ra với một nỗi kinh hoàng mà đám đông các cô gái lovestruck và con trai đã giảm vô cùng im lặng. Như nỗi đau khổ của mùa thu của tôi đã phai nhạt dần, nó đã được thay thế bằng một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm lỗ vào lưng tôi.
Mắt tôi lao sang bên trái, và tôi nhận ra lý do tại sao. Giày thể thao của con quỷ đen đang đứng bên cạnh, chờ tôi ngẩng đầu lên. Tôi không muốn. Nhìn vào đôi mắt của mình sau khi tôi đã đá anh chứ không phải tích cực sáng nay sẽ rất đáng sợ.
Một tạp chí Seventeen đặt nằm dài mở trên sàn nhà, giống như tôi. Tay của tôi bị bắn ra và giật lấy nó. Nó đã được tổ chức vào mặt tôi như tôi đã cố gắng để lại. Những đứa trẻ trước mặt tôi ngạc nhiên khi chia tay hôn dày của các cơ quan để tôi có thể đi qua. Nhầm lẫn bắt đầu giải quyết nhập
Người ấy không cùng tôi. Josh, Mark, và James đã không nhìn chằm chằm vào tôi như blowfishes tức giận. Không có ai bị ăn cắp tức giận, vẻ chán ghét mái tóc của tôi và tôi. Trong thực tế, họ có vẻ khá kinh ngạc của tôi. Đe dọa là xung quanh tôi khi tôi chuyển qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét